ĐỂ MỊ NÓI CHO MÀ NGHE
Để Mị nói cho mà nghe
Hết năm nay Mị vẫn còn trẻ
Xuân đương tới rồi
Nên Mị cũng muốn đi chơi
Này là Mị đi theo giấc mơ Cát Cát gọi mời
Nơi thiên nhiên ngát xanh mát lành
Hoa cánh bướm nở đầy con bản nhỏ
Hương sắc còn chưa phai
Mị còn trẻ Mị còn muốn đi chơi
Thanh xuân sao lại phải nghỉ ngơi
Suối Cát Cát êm đềm nước chảy
Đẹp như tâm hồn Mị còn ngây thơ...
Để Mị nói cho mà nghe, một nơi xanh ngát xanh với những vườn hoa đua nhau khoe sắc, những thảm ruộng bậc thang uốn lượn mềm mại đang độ vào đòng còn thơm mùi sữa non, những mảng xanh trong lành từ con suối, con thác mát lạnh.
Có gió, có mây là là lưng chừng núi, có những nhà trình tường mộc mạc rêu phong nhấp nhô trong những gốc cây mận, đào xanh mướt. Bước chân xuống làn nước mát lạnh bên bờ suối, ngồi vắt vẻo trên chiếc võng Maldives huyền thoại hay cuộn mình trong "tổ chim Bali" khổng lồ.
Chiều chiều nhởn nha đến Mị Coffee ở giữa bản, ra ban công uống một ly nước mát, thêm một ít đồ nướng - món ăn đặc trưng của xứ này, kèm chút rau rừng, có bấy nhiêu thôi mà tâm hồn như được thanh lọc, mát lành đến khó tả. Cứ thế thôi mà bao muộn phiền cũng tự nhiên tan biến
Một nơi xanh mướt mát ấy, chỉ cách trung tâm thị trấn Sapa chưa đầy 2km thôi. Trời xanh, mây trắng, nắng vàng và Mị được ôm trọn bởi sự ngọt ngào của gió núi Sapa. Dạo qua con đường lát đá, ngắm những ngôi nhà trình tường mộc mạc nhấp nhô xen lẫn hàng trăm loại cỏ cây hoa lá, chẳng bận tâm ngày tháng, đó chính là kỳ nghỉ tuyệt vời nhất sau chuỗi ngày dài làm đã quá nhiều mỏi mệt.
Mị được ngắm nhìn vẻ đẹp của những người lao động nơi miền núi ở khu làng nghề truyền thống, họ đan thồ, se lanh, dệt vải, vẽ sáp ong... Mị đã thấy không khí trong lành như thế nào, những đứa trẻ lạc quan đang sống ra sao. Mị được tung tăng giữa cánh đồng hoa cánh bướm vàng típ tắp. Được ngắm nhìn thác Tiên Sa hùng vĩ, suối Cát Cát yên bình...
Mị nghĩ rằng, khi chúng ta còn trẻ, ta thong thả, ta trì hoãn. Rồi năm tháng vội vã trôi, ta lại tiếc nuối, ta bắt đầu ca điệp khúc "giá mà". Khi chúng ta còn trẻ, còn trẻ thì có quyền được sai. Nhưng không phải vì thế mà ta buông thả, ta ngang bướng, đánh mất những thứ ta trân trọng nhất, ta còn lại gì? Khi chúng ta còn trẻ, ta có thời gian để ngồi lại bên nhau, thì xin rằng trong khoảng thời gian ấy, gạt hết những món đồ công nghệ sang một bên. Trân trọng người trước mắt, trân trọng những trải nghiệm mà mình đã vượt qua bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Đôi khi cũng ta đã bỏ qua quá nhiều điều thú vị. Hãy gạt bỏ những lo lắng, mỏi mệt, xách ba lô và cùng Mị đi khám phá Tây Bắc thật dịu dàng thật bản địa và thân an yên nhé!
Những trải nghiệm mà chẳng nơi phố thị nào có thể mang lại.
Những cảm xúc mà Mị sẽ kể qua những bức hình dưới đây!