Bản Cát Cát - Cat Cat Village

Đông sang, Sapa khoác lên mình chiếc áo đầy ma mị

Như người tình xa trong trái tim những kẻ lữ hành, Sapa muôn đời luôn mang một niềm quyến rũ riêng như thế. Ấy vậy nên, dù cho đông lạnh tràn về trên mọi nẻo, dù cho những đợt gió bấc cứ mải miết thổi đến tái tê, người ta vẫn cứ bồi hồi về một miền xa trong tâm tưởng, lại nhớ Sapa đến quay quắt cõi lòng. Kìa mùa đông Sapa đã về rồi, ta lại chợt thấy lời mời gọi đầy thơ tình của miền rẻo cao Tây Bắc, lại thấy những bước chân rục rịch chuẩn bị lên đường, ngược gió ngược sương, chỉ mong được tan ra trong hơi lạnh vẩn vương khắp chốn.

Mùa đông Sapa, sương khói mờ nhân ảnh


Mới hôm nào, nắng còn rải ngọc trên từng nhành cây ngọn cỏ, những thửa ruộng bậc thang còn óng ánh sắc vàng. Mới hôm nào, Sapa còn tràn trề sức tươi trẻ như nàng thơ đang độ xuân thì nhất. Ấy vậy mà, khi những ngày tháng 11, 12 vừa ghé, trời không còn trong xanh nữa, mây cũng trở nên bàng bạc lạ lùng. Sapa bỗng chốc khóa lên mình chiếc áo đầy ma mị. Khi ấy, ta biết đông đã về trên mảnh đất miền cao để Sapa trở nên ma mị, hư ảo như nàng tiên đang chìm trong giấc ngủ say bên thung lũng xa xa. 

Mùa đông Sapa, sương khói không hiểu ở đâu ùn ùn kéo đến. Sương giăng mắc khắp đất trời, sương phủ trên nóc nhà nghi ngút khói ở bản làng xa, sương lãng đãng trên sườn đồi sườn núi, sương nhẹ nhàng đậu trên vai áo cô thiếu nữ trong buổi chợ phiên rộn rã. Sương hững hờ trôi trước mặt kẻ lữ hành, để mọi vật trông lúc mờ lúc tỏ, khiến Sapa trở nên bí ẩn và cuốn hút không thôi.

Có những hôm lạnh quá, cả Sapa lại chìm trong màn tuyết phủ trắng trời.. Chỉ một đêm thôi, tuyết đã đủ để phủ kín những mái nhà trong bản, tuyết trắng cả con đường quen thuộc thường đi, tuyết giăng trên nhành cây lá, và thấp thoáng đâu đó, trên vai áo của người Mông, một vài bông tuyết chợt đậu chợt bay đầy mê hoặc. Rồi có những ngày quá lạnh, Sapa chìm trong màn tuyết phủ trắng trời

Sapa mùa đông không phải lúc nào cũng có tuyết, đôi khi chỉ là những đợt dăm ba ngày ngắn ngủi, nhưng chỉ chừng ấy thôi cũng đủ khiến bao kẻ phải háo hức trông về, mong một lần ngắm tuyết rơi, được thực sự chạm vào những bông tuyết trắng mịn màng.


Sapa mùa đông, dù trời có lạnh đến cắt da cắt thịt, dù sương tuyết có phủ kín cả đại ngàn, nhịp sống Sapa vẫn diễn ra thầm lặng. Trong cái thị trấn nhỏ mờ hơi sương nơi ấy, các quầy hàng vẫn bày ra san sát, quầy thổ cẩm, giày dép, quầy đồ lưu niệm, đủ đầy chủng loại, đủ đầy màu sắc, như mời gọi người đi đường lại ghé xem.

Rồi đâu đó, trên chặng đường dạo chơi phố thị, ta lại bắt gặp trong màn sương mù mờ ảo, bóng dáng ai đó thấp thoáng phía xa xa, kìa người phụ nữ H’Mông trắng trong bộ trang phục có hoa văn sặc sỡ lưng đeo gùi cúi bước, kìa cô gái Dao đầu đội khăn đỏ đính tua rua đang mải mê nhìn ngắm xung quanh. Mỗi dân tộc một trang phục rất riêng như những nét chấm phá đầy mê hoặc cho bức tranh Sapa ngày đông buốt giá.

Nhưng có lẽ, trong khí trời tê tái ấy, được ở trong ngôi nhà sàn nhỏ, quây quần bên bếp lửa rực hồng mới khiến người ta yêu thích. Ánh lửa bập bùng xua tan đi cái lạnh, cha nhâm nhi chút rượu vừa mới cất, mẹ miệt mài nấu bữa cơm trưa, và con trẻ cùng chạy nhảy vui đùa. Một bức tranh thật đẹp, thật thân thương, như cái tình người vẫn luôn đong đầy của người miền cao vậy đó.

 

Bài viết liên quan

Cát Cát – Điểm đến không mới, nhưng chưa bao giờ cũ…