Thư tình gửi Cát Cát
Gặp lại Cát Cát sau mùa dịch, trong cơn xao xuyến lạ kì, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ: nếu Cát Cát của tôi là một con người, có lẽ em sẽ là người con gái xinh đẹp và chung thủy nhất thế gian. Bởi đã qua bao mùa hoa nở kể từ lần đầu tôi đặt chân đến mảnh đất này nhưng Cát Cát vẫn hoang sơ và đẹp rực rỡ như thuở ban đầu.
Nhiều người thắc mắc rốt cuộc Cát Cát có gì hay mà khiến tôi dù đã xách ba lô đi mòn gót giày khắp mọi miền tổ quốc vẫn quay lại đây vô số lần. Thú thực, tôi cũng không biết trả lời sao. Bởi chẳng rõ từ bao giờ, Cát Cát đã âm thầm cướp đi một mảnh hồn phách của tôi... Mỗi lần lên bản làng nhỏ này, tôi lại thấy đồng điệu với thiên nhiên, đất trời như một người bạn tri âm tri kỉ, tựa như năm xưa Bá Nha đánh đàn cho Tử Kì nghe bên bến Hàm Duơng.
Tóm gọn về tình cảm của tôi dành cho Cát Cát, tôi xin phép trích đôi câu thơ của thi hào Chế lan Viên:
"Nhớ bản suơng giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thuơng
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn".
Người ta vẫn thường nói: "Trái tim con người chia làm hai nửa, một nửa dành cho những lo toan bộn bề trong cuộc sống, nửa còn lại được lấp đầy bởi những khát vọng thuần khiết ban sơ". Và chắc chắn, hình bóng Cát Cát luôn nằm trong nửa thứ hai của trái tim tôi.